Hồi đi học ham chơi, đến lớp chủ yếu vì phong trào (bạn bè cùng trang lứa đi mình cũng phải đi) cộng thêm sự o ép, nạt nộ quá mức cần thiết của ba mẹ bắt học mà thôi. Tới trường hoàn toàn chẳng thấy có động lực nào mà cố gắng phấn đấu cả; ngu ngốc hơn - khi đó cũng không biết rằng học hành nghiêm túc, có trách nhiệm có thể biến một con vịt thành... thiên nga (đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng); không có định hướng đúng đắn nên việc học hành gần như là một nỗi khổ ải vô tận vậy, kiến thức kém cỏi, chữ nghĩa, sách vở như vật vô tri... đi học về quăng cặp sách chạy tót đi chơi, khi phụ huynh gào thét ngồi vào bàn học thì tinh thần mơ màng vô định, nguệch ngoạc vài dòng vô nghĩa, không hiểu đúng sai, gấp sách lại chẳng có thứ gì đọng lại trong đầu, ba mẹ lo làm cộng với hồi nhỏ không được học hành cao nên kiểm soát không thấu, cũng chẳng bầy vẽ được chi nhiều nên việc học đã lún càng lún thêm, đã dốt càng dốt thêm, đã lười càng lười thêm... buồn Có lẽ môn học thích nhất và luôn có điểm số huy hoàng nhất là môn... Thủ công Vì vậy đến tận bây giờ và về sau này đi chăng nữa thì kể cả trong những giấc mơ hoang đường nhất cũng chưa khi nào và chưa bao giờ mình tự hào về việc học hành cả. Thiện tai...
Adam
03:39 02/01/2013